LIỀU THUỐC CHO SỰ TỰ TIN
Lời nhắn gửi từ thiên đường.
Thượng đế không tạo ra con người với sự tự tin sẵn có, thượng đế chỉ cho chúng ta hình hài và một tâm hồn khiếm khuyết, vì người biết rằng nếu mang lại sự tự tin cho mọi người vậy họ sẽ dễ trở nên kiêu căng, tự phụ, họ sẽ không còn cố gắng để hoàn thiện bản thân mình nữa. Người muốn chúng ta phải luôn cố gắng, phải luôn đấu tranh vượt qua sự yếu đuối của bản năng để có một tâm hồn mạnh mẽ.
Thượng đế không tạo ra con người với sự tự tin sẵn có, thượng đế chỉ cho chúng ta hình hài và một tâm hồn khiếm khuyết, vì người biết rằng nếu mang lại sự tự tin cho mọi người vậy họ sẽ dễ trở nên kiêu căng, tự phụ, họ sẽ không còn cố gắng để hoàn thiện bản thân mình nữa. Người muốn chúng ta phải luôn cố gắng, phải luôn đấu tranh vượt qua sự yếu đuối của bản năng để có một tâm hồn mạnh mẽ.
Vì thế không phải chỉ tiêng bạn mà tất cả mọi người đều sinh ra là những người yếu đuối, thiếu tự tin. Tất cả chúng ta khi bước vào thế giới đều vỗn dĩ đã như nhau. Cũng được tạo ra trong hình hài non nớt, tâm hồn trống rỗng, tinh khôi, xa lạ, ngơ ngác nhìn mọi người, ngơ ngác nhìn thế giới. Thứ duy nhất Thượng đế cho bạn lúc đó là là bản năng sống để giúp bạn tồn tại trong cuộc đời này, còn lại để trở thành một con người trưởng thành, mạnh mẽ, tự tin bạn phải tự học hỏi, rèn luyện từ chính những thử thách trong cuộc sống. Chính cách bạn LỰA CHỌN đối mặt với những thách thức của cuộc sống cho chúng ta những trải nghiệm về sự tự tin.
Nhưng không phải ai cũng biết cách rèn luyện bản lĩnh, xây dựng cho mình sự tự tin vì thế Nếu lỡ bạn có chọn sai cách và còn thấy thiếu tự tin, điều đó cũng không lạ vì rất nhiều người ngoài kia cũng giống bạn. Cả bản thân tôi cũng từng là một người vô cùng nhút nhát, thiếu tự tin, luôn ngại khi phải tiếp xúc với đám đông hay người lạ. Và tôi cũng đã khổ sở với điều này bao năm.
Nhưng từ khi biết được những phương thuốc này tôi đã hoàn toàn làm chủ được sự tự tin. Và hôm nay mình sẽ gửi tặng bạn những liều thuốc mà mình đã từng dùng để khôi phục lòng tự tin cho bản thân và cho công việc của mình. Hi vọng sẽ giúp ích được cho bạn
🏵 Liều thuốc thứ nhất: Xác định đúng ý nghĩa đời bạn.
Sở dĩ bạn thiếu tự tin vào bản thân vì bạn phụ thuộc và tin quá nhiều vào nhũng gì xung quanh, và xã hội nói với bạn. Họ nói rằng cách duy nhất để bạn được tôn trọng là bạn phải có thật nhiều tiền của, tài sản, hay địa vị.
Vì thế khi Bạn chạy một chiếc xe cà tàng, bạn sẽ bối rối khi đậu xe bên những chiếc tay ga của người khác.
Vì thế khi Bạn mặc một bộ đồ bình thường, bạn sẽ lúng túng trước những người ăn mặc mốt nọ, nốt kia
Vì thế khi Bạn chỉ tốt nghiệp phổ thông và bạn sẽ run như cầy sấy khi phải đối diện với mấy ông đại học, thạc Sỹ, tiến Sỹ.
...
Bạn nhận thức sai bét, bạn tin rằng nếu ai đó giàu có hơn bạn, sang trọng hơn bạn, đi xe xin hơn bạn, nhiều bằng cấp hơn bạn, xinh đẹp hơn bạn là họ tự tin hơn. Đó là niềm tin sai lầm của bạn và chính nó khiến bạn cứ co rúm lại khi đối diện với người khác.
...
Bạn nhận thức sai bét, bạn tin rằng nếu ai đó giàu có hơn bạn, sang trọng hơn bạn, đi xe xin hơn bạn, nhiều bằng cấp hơn bạn, xinh đẹp hơn bạn là họ tự tin hơn. Đó là niềm tin sai lầm của bạn và chính nó khiến bạn cứ co rúm lại khi đối diện với người khác.
"Chiếc Áo nào có làm nên thày tu".
Bạn sinh ra trên đời này dù với hình hài thế nào, gia đình thế nào, công việc thế nào, bạn chạy xe gì, học trường nào... Tất cả những điều đó không có nghĩa là nhân cách của bạn, phẩm hạnh của bạn, giá trị của bạn thua kém người khác.
Bạn sinh ra trên đời này dù với hình hài thế nào, gia đình thế nào, công việc thế nào, bạn chạy xe gì, học trường nào... Tất cả những điều đó không có nghĩa là nhân cách của bạn, phẩm hạnh của bạn, giá trị của bạn thua kém người khác.
Phật thích ca đã nói rằng: Xuất thân ko làm nên sự tôn quý, mà cách người ta hành động mới tạo nên sự tôn quý. Quên bề ngoài của bạn đi, bạn đang tạo ra giá trị gì cho cuộc sống ý nghĩa gấp vạn lần những thứ đó.
Chuyện kể rằng ngày xưa, xưa lắm rồi, tại một vương quốc kia có một ông vua thông thái. Ông chỉ có một người con trai duy nhất, người mà sau này sẽ kế vị ông để trở thành quốc vương
Vào một ngày nọ, khi thái tử bước vào tuổi 12, vị vua cho quân lính, chở Hoàng tử tới một nời thật xa kinh thành, đó là một khu nghèo khó, nơi trú ngụ của những người ăn xin.
Tới nơi, quân lính lột hết đòi đạc, quần Áo hoàng tộc trên người vị Hoàng tử, thay vào đó họ cho mặc một bộ đồ rách rưới và đuổi Hoàng tử xuống xe. Và ngay lập tức đánh xe đi, để lại vị Hoàng tử đang hết sức bàng hoàng không biết chuyện gì sảy ra với mình.
Nhưng dù sao Hoàng tử vẫn phải sống, vào những ngày đầu tiên thật khốn khổ khi chàng không biết phải làm gì để có được thức ăn, đây là một nơi của những người ăn xin, họ sống bằng nghề ăn xin vì thế họ không thể bố thí cho ai.
Chẳng có thứ gì trên người để chứng minh chàng là Hoàng tử, tất nhiên sẽ chẳng ai nể trọng chàng, chẳng ai giúp đỡ chàng và chàng cũng chẳng thể cầu xin sự giúp đỡ của những người bần hàn nhất.
Và rồi để tồn tại chàng bắt đầu bắt trước họ, lê la trên những con đường, những góc chợ để xin từng đồng lẻ hay một bữa ăn. Dần dà cuộc sống ăn xin đã trở thành công việc sinh nhai hàng ngày của chàng.
Rồi cũng 6 năm trôi qua, chàng hoàng tử ngày xưa đã trở thành một người ăn mày thực thụ. Chàng hầu như đã quên mất mình là một thái tử, và đã chấp nhận cuộc sống của một người ăn xin.
Vào một ngày, quân lính lại ập tới trước mặt chàng, họ mời chàng lên một chiếc xe ngựa Hoàng gia và trở về cung đình. Sau khi được tắm rửa và được mặc lại bộ đồ của Hoàng tử chàng được đưa tới gặp vua cha.
Không kìm nổi sự ngạc nhiên và giận dữ chàng đã hỏi
Thưa cha, đến tận bây giờ con vẫn không hiểu vì sao sáu năm trước cha đã bỏ rơi con, biến con thành một kẻ ăn xin, với bộ đòi rách rưới và không có cả chỗ để ngủ trong khi con là con của một Hoàng đế và cho tới hôm nay khi con thật sự quên rằng mình là Hoàng tử, con đã nghĩ phần đời còn lại của con là của một kẻ ăn mày thì cha lại đưa con về cung điện, lại cho con mặc bộ đồ đẹp đẽ, đeo đầy vàng bạc, kim cương. Sao cha làm vậy với con?
Vị vua ôm con trai mình vào lòng, rồi nhìn chàng từ đầu xuống chân. Ngài nói:
Con trai của ta, ta biết con sẽ rất hận ta, như cách mà ta đã hận cha ta, mấy chục năm trước. Hồi đó cũng vào tuổi của con sáu năm trước, cha ta đã sai quân lính đưa ta tới một khu của những người ăn xin ở rất xa kinh thành. Bỏ ta ở lại với bộ đồ rách rưới và một noiix sợ hãi tột cùng.
Và ít năm sau khi ta đã lớn lên trong bộ dạng của một người ăn xin thì cha ta lại đưa ta về và truyền ngai vành cho ta.
Con biết vì sao cha ta lại làm thế với ta không? Vì ông là người thông thái nhất và ông đã dạy cho ta bài học về sự thông thái từ chính hành đoongk biến ta thành kẻ ăn xin.
Con vẫn không hiểu thưa cha. Làm sao trở thành một người ăn xin lại giúp ta thành người thông thái?
Đúng thế con trai. Việc con là người ăn xin hay là Thái tử không giúp con trở nên thông thái mà việc giúp con hiểu rằng. Con không phải là thái tử, con cũng không phải là người ăn xin sẽ giúp con thành người thông thái.
Con trai của ta, việc con là ai trên đời này không phụ thuộc vào những thứ cin sở hữu, con đã từng là Thái tử và rồi con trở thành người ăn xin. Để rồi mới hôm qua con vẫn còn phải ăn xin ở ngoài đường thì hôm nay con lại là một Thái tử.
Thái tử hay người ăn xin chỉ là cái tên, chỉ là nhãn gián mọi người nhìn con. Nó không phải bản chất chân thực của con. Vương quốc, vàng bạc, châu báu của một đế vương hay một cái bình bát của người ăn mày cũng chỉ những công cụ để con sử dụng, nó không cho con biết con là ai, cũng không giúp con nhận ra giá trị của mình vì tất cả những thứ con có hôm nay có thể sẽ mất vào ngày mai.
Điều cha ta muốn ta hiểu và hôm nay ta muốn con hiểu đó là: con không phải một thái tử, con cũng không phải là người ăn xin. Thứ duy nhất làm nên giá trị của con đó là những gì tốt đẹp con làm cho cuộc sống. Cho những người xung quanh. Mọi người sẽ mãi nhớ đến con theo cách con làm cho họ.
Đó là cách nhìn một con người bằng ánh mắt của nhũng người thấu suốt được cuộc sống. Họ hiểu rằng giá trị một con người không đến từ việc họ là ai mà họ đóng góp được gì cho những người xung quanh.
Nếu bạn cứ mãi nhìn vào bản thân bằng cách so sánh mình với người khác thì mãi bạn là người si mê. Và mãi bạn là người tự ti.
Bạn có nhớ hình ảnh mẹ Teresa khi bà tham dự hội nghị thượng đỉnh Liên Hợp quốc không. Một phụ nữ gày còm, lưng còng, mặc bộ đồ không còn gì giản dị hơn đứng nói trước hàng mấy trăm người đều là thủ tướng, Tổng thống. Vậy mà bà vẫn vũng vàng, vẫn tự tin để nói những điều mà những con người quyền lực kia phải cúi đầu. Vì sao bạn?
Vì khi đối diện với họ bà không đối diện với sự giàu có của họ, không đối diện với địa vị của họ mà bà đối diện với những con người.
Sức manh nội tâm đến từ việc bạn nhận thúc chính xác giá trị của bản thân bạn.
Đó là liều thuốc đầu tiên cho sự tự tin
Đó là liều thuốc đầu tiên cho sự tự tin
Liều thuốc thứ hai là dành cho sự tự tin trong công việc.
Xin phép các bạn lần sau nhé. Bạn của tôi.
Xin phép các bạn lần sau nhé. Bạn của tôi.
Vit triky - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Post a Comment